Soạn bài Kể một câu chuyện tưởng tượng| Văn 9 tập 2 kết nối tri thức
Làm thế nào để tạo ra một câu chuyện tưởng tượng độc đáo và thu hút người đọc? Bạn muốn xây dựng một thế giới giả tưởng như thế nào? Với Soạn bài Kể một câu chuyện tưởng tượng| Văn 9 tập 2 kết nối tri thức dưới đây, bạn sẽ có cơ hội thỏa sức sáng tạo và biến những giấc mơ đó thành hiện thực.
Soạn bài Kể một câu chuyện tưởng tượng| Văn 9 tập 2 kết nối tri thức
1. Kể về việc em sống ở thế giới tương lai trong thế kỉ tiếp theo
Ánh bình minh nhuộm hồng bầu trời, xuyên qua những lớp kính cường lực của tòa nhà cao tầng, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Thành phố tương lai, nơi tôi đang sinh sống, là một bức tranh tuyệt đẹp về công nghệ và thiên nhiên hòa quyện. Những tòa nhà chọc trời với kiến trúc độc đáo vươn cao giữa những công viên xanh mát, tạo nên một không gian sống lý tưởng.
Năm 2242, tôi sống trong một thành phố tráng lệ, nơi mà mọi thứ đều được điều khiển bởi trí tuệ nhân tạo. Các tòa nhà chọc trời vươn cao tới tận mây, những con đường sáng bóng phản chiếu ánh đèn neon lung linh. Xe tự lái lướt đi êm ái trên những con phố, mang theo những người dân bận rộn tới những điểm đến khác nhau.
Mỗi buổi sáng, tôi thường bắt đầu ngày mới bằng một buổi chạy bộ trên con đường ven sông. Con sông nhân tạo này được điều khiển bởi hệ thống lọc nước hiện đại, luôn giữ được độ trong vắt và mát lạnh. Trong khi chạy, tôi có thể ngắm nhìn những chiếc xe bay lướt nhẹ trên bầu trời, hoặc chiêm ngưỡng những đàn cá neon rực rỡ bơi lội dưới lòng sông. Sau khi tập thể dục xong, tôi trở về nhà và thưởng thức bữa sáng do robot tự động chuẩn bị. Bữa sáng của tôi hôm nay là một bát cháo dinh dưỡng được làm từ những loại rau củ trồng trong nhà kính thủy canh. Trong khi ăn, tôi tranh thủ cập nhật tin tức thế giới qua chiếc kính thực tế ảo.
Để đến trường, tôi chỉ cần bước vào thang máy, nhập điểm đến và tựa lưng thư giãn. Trong suốt quãng đường di chuyển, tôi có thể tận hưởng những khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố qua những ô cửa kính trong suốt. Trường học của tôi là một không gian học tập hiện đại, nơi mà học sinh được tự do khám phá kiến thức thông qua thực tế ảo. Tôi có thể tham gia các buổi học trực tuyến với những giáo sư hàng đầu trên thế giới, hoặc thực hiện các thí nghiệm khoa học trong phòng thí nghiệm ảo. Hôm nay, tôi có một buổi thuyết trình về dự án nghiên cứu năng lượng tái tạo. Tôi cùng nhóm của mình đã dành nhiều tháng để nghiên cứu và phát triển một loại pin năng lượng mặt trời mới, có khả năng cung cấp điện cho cả một ngôi nhà trong nhiều ngày. Buổi thuyết trình diễn ra rất thành công, và tôi cảm thấy vô cùng tự hào về những gì mình đã đạt được. Sau giờ học, tôi cùng bạn bè đến thư viện ảo để tham gia một buổi trò chuyện trực tuyến với một nhà khoa học nổi tiếng. Chúng tôi đã có cơ hội đặt cho ông những câu hỏi về tương lai của nhân loại và vai trò của công nghệ trong việc giải quyết các vấn đề toàn cầu.
Tan trường, tôi thường dành thời gian để khám phá thành phố. Tôi có thể đến công viên trung tâm để tận hưởng không khí trong lành, hoặc đến thư viện ảo để đọc những cuốn sách hay. Vào cuối tuần, tôi cùng bạn bè tham gia các hoạt động thể thao ngoài trời, như trượt patin trên những con đường thông minh hoặc chơi các trò chơi thực tế ảo.
Dù được bao bọc bởi những công nghệ hiện đại và tiện nghi xa hoa, cuộc sống trong thành phố tương lai không phải lúc nào cũng tươi đẹp. Bóng tối ẩn sau ánh hào quang của những tòa nhà chọc trời là một khoảng cách giàu nghèo ngày càng sâu sắc. Trong khi những người giàu có tận hưởng cuộc sống vương giả trong những căn penthouse sang trọng, được phục vụ bởi hàng loạt robot, thì tầng lớp lao động lại phải vật lộn để kiếm sống trong những khu ổ chuột chật hẹp, thiếu thốn mọi thứ. Sự phát triển vượt bậc của công nghệ tự động hóa đã khiến nhiều người mất việc làm, dẫn đến tình trạng thất nghiệp gia tăng. Ngoài ra, vấn đề an ninh mạng cũng là một mối lo ngại lớn. Các tin tặc có thể lợi dụng những lỗ hổng trong hệ thống để gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Không chỉ vậy, sự phụ thuộc quá mức vào máy móc cũng khiến con người trở nên cô đơn và xa cách. Mối quan hệ giữa người với người phai nhạt dần, thay vào đó là sự tương tác qua các thiết bị điện tử. Môi trường sống cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng do các hoạt động sản xuất công nghiệp và giao thông vận tải. Các căn bệnh mới nổi lên do ô nhiễm không khí và nguồn nước bẩn đe dọa sức khỏe của con người. Cuộc sống trong thành phố tương lai, với những ánh đèn lung linh và những tiến bộ khoa học, cũng đồng thời ẩn chứa những bất công và thách thức mà chúng ta cần phải đối mặt.
Tôi mơ ước một ngày nào đó, công nghệ sẽ trở thành công cụ đắc lực để giải quyết những thách thức lớn mà nhân loại đang phải đối mặt. Từ việc ứng dụng trí tuệ nhân tạo để phát triển các loại thuốc chữa bệnh mới, đến việc sử dụng năng lượng tái tạo để chống lại biến đổi khí hậu, công nghệ có thể mang đến những giải pháp sáng tạo và hiệu quả. Tôi tin rằng, mỗi người chúng ta đều có thể đóng góp một phần nhỏ bé để xây dựng một tương lai bền vững. Bằng cách tiết kiệm năng lượng, tái chế rác thải, hoặc tham gia vào các hoạt động tình nguyện, chúng ta đã góp phần bảo vệ môi trường và xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, để đạt được những mục tiêu cao cả này, chúng ta cần phải không ngừng học hỏi, sáng tạo và hợp tác với nhau. Hãy cùng nhau chung tay xây dựng một thế giới mà mọi người đều có cơ hội được sống trong hòa bình, hạnh phúc và thịnh vượng.
Dù cuộc sống trong thành phố tương lai có những mặt trái, nhưng tôi vẫn tràn đầy hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Tôi tin rằng với sự phát triển không ngừng của khoa học công nghệ, chúng ta sẽ tìm ra những giải pháp hiệu quả để giải quyết các vấn đề toàn cầu. Mỗi người chúng ta đều có thể đóng góp một phần nhỏ bé để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Hãy cùng nhau chung tay bảo vệ hành tinh, xây dựng một xã hội công bằng và phát triển bền vững. Bởi vì tương lai của nhân loại đang nằm trong tầm tay của chúng ta. Bởi vì tương lai không chỉ là một giấc mơ, mà còn là một hành trình mà chúng ta cùng nhau tạo nên.
>> Xem thêm: Soạn văn 9 kết nối tri thức
2. Kể về việc em gặp gỡ một nhân vật văn học
2.1 Mẫu 1: Kể Kể về việc em gặp gỡ một nhân vật văn học- Tấm trong truyện cổ tích Tấm Cám
Rừng già như một mê cung bí ẩn, ẩn chứa bao điều kỳ diệu và những câu chuyện cổ tích. Mỗi bước chân tôi đặt xuống, lá cây xào xạc như muốn kể những câu chuyện xa xưa. Ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh, lung lay như những vì sao nhỏ bé. Chính trong khung cảnh huyền ảo ấy, tôi đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh...
Hôm ấy, tôi tình cờ lạc vào một khu rừng già. Những cây cổ thụ cao vút, tán lá xum xuê che kín bầu trời, tạo nên một không gian huyền bí. Khi đang men theo một con đường mòn nhỏ, tôi bỗng nghe thấy tiếng hát trong trẻo, ngọt ngào. Tiếng hát ấy như một làn gió mát, xua tan đi mọi mệt mỏi của tôi. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở. Tò mò, tôi men theo tiếng khóc và dừng lại trước một gốc cây cổ thụ. Dưới gốc cây, một cô gái trẻ đang ngồi ôm đầu, đôi mắt đỏ hoe. Tôi nhẹ nhàng đến gần và hỏi: "Bạn có sao không?". Cô gái ngẩng lên, đôi mắt long lanh của cô ấy khiến tôi chợt nhận ra, đó chính là Tấm trong câu chuyện cổ tích Tấm Cám mà tôi từng đọc.
- Tấm ngạc nhiên nhìn tôi, rồi khẽ đáp: "Chị... chị có biết tôi là ai không?".
- Tôi mỉm cười: "Chị biết mà. Chị là Tấm trong truyện cổ tích Tấm Cám đấy chứ?".
- Tấm gật đầu, đôi mắt lại ươn ướt: "Chị nhớ lại tất cả mọi chuyện. Dì ghẻ và Cám... chúng đã đối xử với em rất tệ".
Tôi lắng nghe Tấm kể về cuộc đời mình. Về những ước mơ bị chôn vùi, về những nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Mỗi sớm mai, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào gian nhà nhỏ, Tấm đã thức dậy. Cô nhẹ nhàng bước ra sân, đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt quét dọn sân nhà. Công việc hàng ngày của Tấm thật nhiều và nặng nhọc. Dì ghẻ và Cám luôn bắt nạt, bắt cô làm những việc nặng nhọc nhất. Tấm thường bị giao cho những công việc như quét sân, nấu cơm, giặt giũ và chăm sóc đàn gà. Tuy nhiên, cô không hề oán trách. Tấm luôn cố gắng hoàn thành mọi việc một cách chu đáo. Những lúc rảnh rỗi, Tấm thường ra bờ ao, ngắm nhìn những bông sen trắng tinh khôi. Cô mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn, nơi mà cô có thể được yêu thương và trân trọng.
- Tấm tâm sự: "Em ước gì có thể sống một cuộc sống bình yên, không còn những toan tính, những mưu mô".
- Tôi an ủi Tấm: "Em đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước".
Chúng tôi ngồi trò chuyện rất lâu. Tấm kể về những kỷ niệm đẹp đẽ của mình, về những lần cùng mẹ đi hái hoa, về những ước mơ mà cô từng ấp ủ. Tôi lắng nghe, chia sẻ và cảm nhận được nỗi lòng của cô. Sau đó, chúng tôi cùng nhau bước sâu vào khu rừng già, nơi mà ánh mặt trời len lỏi qua những tán lá xanh mướt, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng chim hót líu lo hòa quyện với tiếng suối róc rách, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên. Từng bước chân chúng tôi đặt xuống, lá cây xào xạc như muốn kể những câu chuyện xa xưa. Chúng tôi cùng nhau khám phá những góc khuất của khu rừng, tìm thấy những bông hoa rừng rực rỡ sắc màu, những cây nấm lạ mắt và cả những dấu chân của các loài động vật. Mỗi góc khuất của khu rừng đều ẩn chứa những điều kỳ diệu, khiến chúng tôi không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Tấm chỉ cho tôi một gốc cây cổ thụ, nơi cô đã từng chôn chiếc yếm đào. Cô kể: "Mỗi khi nhớ mẹ, em thường đến đây và tâm sự với cây cổ thụ này".
Đột nhiên, một con nai trắng xuất hiện trước mặt chúng tôi. Con nai có đôi mắt trong veo và bộ lông trắng muốt. Tấm nhẹ nhàng vuốt ve con nai, thì thầm: "Cảm ơn vì đã đến thăm tôi". Con nai kêu lên một tiếng vang vọng, rồi biến mất vào màn sương. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao con nai lại nghe lời em như vậy?". Tấm mỉm cười: "Em không biết nữa. Có lẽ vì nó cảm nhận được tấm lòng của em". Chúng tôi tiếp tục đi, và rồi đến một con suối nhỏ. Nước suối trong vắt, phản chiếu hình ảnh của những tán cây xanh mướt. Tấm cúi xuống, đưa tay hứng một ít nước lên mặt. Cô nói: "Nước suối này mát lạnh quá. Em cảm thấy mình như được tái sinh".
Khi mặt trời bắt đầu lặn, tôi nhìn đồng hồ và giật mình. Tôi phải về nhà rồi. Tấm nắm lấy tay tôi, nói: "Cảm ơn chị đã lắng nghe em. Chị là người đầu tiên em chia sẻ những điều này". Tôi mỉm cười: "Không có gì đâu em. Hãy nhớ rằng, em không hề đơn độc".
Khi quay lưng ra đi, tôi bỗng nghe thấy một tiếng gọi nhỏ: "Chị ơi, chờ em!". Tôi quay lại thì thấy Tấm đã biến mất. Thay vào đó, là một bông hoa sen trắng tinh khôi đang nở rộ dưới ánh nắng chiều. Những cánh hoa mỏng manh rung rinh trong gió, nhụy hoa vàng óng ánh như những vì sao nhỏ. Xung quanh bông sen, những chú bướm lượn vòng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi cảm nhận được một luồng sinh khí mát lạnh tỏa ra từ bông hoa, như một lời chào tạm biệt. Tôi đứng lặng nhìn bông hoa sen, lòng tràn đầy những cảm xúc khó tả. Tôi nhớ lại những câu chuyện mà Tấm đã kể, những ước mơ mà cô bé ấp ủ. Giờ đây, cô ấy đã trở thành một phần của thiên nhiên, mãi mãi xinh đẹp và thanh bình. Tôi chợt nhận ra rằng, cuộc sống cũng giống như một câu chuyện cổ tích, có những lúc chúng ta phải tạm biệt những người mình yêu thương, nhưng tình cảm mà chúng ta dành cho nhau sẽ mãi trường tồn.
Tôi rời khỏi khu rừng với tâm trạng lâng lâng. Cuộc gặp gỡ với Tấm đã dạy tôi rằng, cuộc sống luôn ẩn chứa những điều kỳ diệu. Chúng ta chỉ cần biết cách mở lòng để đón nhận. Và đôi khi, những điều tưởng chừng như không có thật lại mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc nhất. Tôi tin rằng, câu chuyện của Tấm sẽ mãi sống trong trái tim tôi, như một nguồn cảm hứng để tôi sống tốt hơn mỗi ngày. Có lẽ, câu chuyện cổ tích chỉ là một câu chuyện, nhưng những cảm xúc mà nó mang lại thì rất thật.
Khóa học DUO cung cấp cho các em nền tảng kiến thức vững chắc, bứt phá điểm 9+ trong mọi bài kiểm tra trên lớp.
2.2 Mẫu 2: Kể Kể về việc em gặp gỡ một nhân vật văn học- Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương
Đêm xuống, màn sương mỏng bao phủ ngôi làng nhỏ. Ánh trăng lấp ló sau những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt hồ. Tôi ngồi bên bờ hồ, cuốn sách "Chuyện người con gái Nam Xương" trong tay. Mỗi trang sách lật qua, tôi lại càng cảm thấy xót xa cho số phận bi kịch của Vũ Nương. Bỗng, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương sen thơm ngát. Tôi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, chợt thấy một ánh sáng kỳ lạ lóe lên. Rồi từ đâu đó, một tiếng hát du dương vang lên, ngân nga những câu thơ ai oán. Tôi theo tiếng hát mà đi, và rồi...trước mắt tôi là một bóng hình yểu điệu, mái tóc đen mượt buông xõa. Đó chính là nàng Vũ Nương.
Dưới ánh trăng lung linh, nàng Vũ Nương hiện ra với vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm. Mái tóc dài mượt mà của nàng buông xõa, đen nhánh như mực, óng ả như mây. Đôi mắt to tròn, long lanh như giọt sương mai, chứa đựng cả một bầu trời tình cảm. Làn da trắng hồng, mịn màng như nhung, càng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của nàng. Dáng người nàng thon thả, uyển chuyển như một đóa hoa sen e ấp. Tà áo dài trắng tinh khôi ôm lấy thân hình mảnh mai, càng làm nổi bật lên nét đẹp dịu dàng, nữ tính. Nàng cài một bông hoa sen trắng tinh khôi trên mái tóc, càng tô điểm thêm vẻ đẹp ngọt ngào, lãng mạn. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Trước mắt tôi, nàng Vũ Nương đang ngồi đó, thật và đẹp đến nao lòng.
- Tôi ngồi bên hồ, dưới ánh trăng mờ ảo. Tôi run rẩy hỏi: "Nàng... nàng là Vũ Nương thật sao?"
- Nàng mỉm cười, đôi mắt long lanh như giọt sương mai: "Phải, chính là ta. Ta đã nghe tiếng gọi của ngươi."
Tôi không thể tin vào tai mình. Tôi hỏi nàng về cuộc sống dưới thủy cung. Nàng kể cho tôi nghe về một thế giới kỳ diệu, nơi có những cung điện bằng san hô, những khu vườn đầy rong biển, và những con cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Nhưng trong đôi mắt nàng vẫn ánh lên nỗi buồn man mác. Nàng nói rằng, cuộc sống ở đó thật bình yên, không có những bon chen, những lo toan của cuộc sống trần thế. Nàng được các tiên nữ chăm sóc, được sống trong một cung điện lộng lẫy. Nhưng dù vậy, nàng vẫn luôn nhớ về quê hương, về chồng con. Nàng chia sẻ: "Ta vẫn luôn mong một ngày nào đó, chàng Trương Sinh sẽ hiểu ra nỗi oan của ta."
Tôi lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc. Tôi hỏi nàng: "Nếu có một cơ hội để quay trở lại, nàng sẽ làm gì?" Nàng mỉm cười buồn bã: "Ta sẽ sống thật tốt, để không ai phải nghi ngờ về tấm lòng của ta. Nhưng có lẽ, số phận đã định sẵn như vậy."
Chúng tôi bàn luận về tình yêu, về sự nghi ngờ, về những nỗi đau mà con người phải gánh chịu. Nàng nói: "Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng, nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Chỉ cần một chút hiểu lầm, một chút nghi ngờ cũng có thể phá vỡ hạnh phúc của một gia đình." Tôi đồng ý với nàng. Qua câu chuyện của nàng, tôi hiểu rằng, sự tha thứ và lòng bao dung là những điều vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Chúng ta không nên vội vàng kết luận về một ai đó, mà cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ để thấu hiểu.
Một lúc sau, Vũ Nương đưa tay chỉ về phía xa, nơi ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước, tạo thành một con đường lung linh. “Kia là cung điện của ta,” nàng nói, “Một thế giới hoàn toàn khác với trần gian. Nhưng dù có đẹp đến đâu, ta vẫn luôn nhớ về quê hương.”
Tôi lắng nghe, lòng tràn đầy xót xa. Tôi hỏi nàng: “Nếu có thể, ta muốn giúp nàng. Có cách nào để nàng có thể quay trở lại trần gian không?” Nàng lắc đầu buồn bã: “Lời nguyền của Long Vương rất mạnh mẽ. Ta không thể tự ý rời khỏi thủy cung. Nhưng ta tin rằng, nếu có đủ lòng thành, thần linh sẽ lắng nghe.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, ngắm nhìn ánh trăng. Rồi tôi nói: “Ta sẽ không bao giờ quên những gì nàng đã kể. Ta sẽ kể câu chuyện của nàng cho mọi người nghe, để họ hiểu hơn về nỗi oan khuất của nàng.” Vũ Nương mỉm cười cảm ơn. “Cảm ơn ngươi, cô gái nhân hậu. Ta hy vọng một ngày nào đó, sự thật sẽ được sáng tỏ
Khi bình minh ló dạng, Vũ Nương từ từ biến mất trong làn sương mờ. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng nàng, lòng tràn đầy nuối tiếc. Tôi biết rằng, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi được gặp nàng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những gì nàng đã kể, và tôi sẽ luôn nhớ về nàng như một người bạn, một người chị gái.
3. Kể về cuộc trò chuyện của em với một sự vật
3.1 Mẫu 1: Cuộc trò chuyện với chiếc bút chì
Một chiều chủ nhật yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường làm bạn. Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi xuống bàn học, tạo nên những vệt sáng lung linh. Trong không gian tĩnh lặng ấy, tôi cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Đôi mắt tôi đảo quanh căn phòng, rồi dừng lại ở chiếc hộp bút đặt trên bàn. Những chiếc bút màu sặc sỡ, chiếc tẩy nhỏ xinh... tất cả đều rất quen thuộc. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ. Đôi mắt tôi như bị hút vào chiếc bút chì gỗ, thân hình mảnh mai đã bị gọt nhẵn bóng. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ truyền đến, thôi thúc tôi muốn nói chuyện với nó. Tôi nhớ lại những ngày đầu tiên đến trường, chính chiếc bút chì này đã giúp tôi viết những nét chữ đầu đời, dù chúng có hơi nguệch ngoạc. Rồi sau đó, nó đã đồng hành cùng tôi qua biết bao bài kiểm tra, bài tập, những trang nhật ký đầy tâm sự. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tò mò và muốn nói chuyện với nó.
- “Này, cây bút chì ơi, bạn đã từng mơ ước điều gì chưa?” – Tôi hỏi một cách bâng quơ.
Ngạc nhiên thay, chiếc bút chì lại cất tiếng đáp: “Tớ ước mình có thể vẽ nên một thế giới thật đẹp, một thế giới không có chiến tranh, không có đói nghèo. Tớ muốn vẽ nên những con người luôn yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau.” Tôi càng lúc càng bất ngờ hơn. Một cây bút chì lại có những suy nghĩ sâu sắc đến vậy. Chúng tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện dài. Tôi hỏi: “Tại sao cậu lại ước mơ về một thế giới như vậy?” Cây bút chì trầm ngâm một lát rồi nói: “Tớ đã từng được chứng kiến rất nhiều điều không tốt đẹp. Tớ đã từng ghi lại những lời nói cay đắng, những hành động ích kỷ. Tớ muốn dùng những nét vẽ của mình để lan tỏa yêu thương và hy vọng.”
Sau đó, chúng tôi bàn luận về sức mạnh của nghệ thuật. Cây bút chì cho rằng, nghệ thuật không chỉ là để trang trí mà còn có thể truyền cảm hứng, thay đổi suy nghĩ của con người. Tôi đồng ý với ý kiến của cây bút chì. Nghệ thuật có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân và về thế giới xung quanh.
"Cậu có muốn xem thế giới mà tớ đã tưởng tượng không?" cây bút chì hỏi. Tôi gật đầu hào hứng. Và rồi, chúng tôi cùng nhau bước vào một thế giới đầy màu sắc. Ở đó, mọi người sống hòa thuận bên nhau. Những ngôi nhà được xây dựng từ những khối gỗ và tre, hòa hợp với thiên nhiên. Mọi người cùng nhau làm việc, cùng nhau vui chơi và cùng nhau chia sẻ những khó khăn.
- “Này, cây bút chì ơi, cậu có biết là tớ rất trân trọng cậu không?” – Tôi hỏi.
Chiếc bút chì im lặng một lát, rồi như muốn đáp lại, nó lăn nhẹ một vòng trong hộp bút. “Tớ biết mà,” giọng nó nhỏ nhẹ, “Cậu đã dùng tớ để viết nên biết bao nhiêu là bài văn, bài thơ, những dòng nhật ký đầy tâm sự.”
“Ừ, đúng là vậy,” tôi gật đầu, “Cậu đã chứng kiến biết bao khoảnh khắc vui buồn của tớ. Nhớ hồi lớp Một, chữ tớ xấu lắm, cậu đã kiên nhẫn theo tớ từng nét chữ. Cậu có biết không, những nét chữ nguệch ngoạc đầu tiên của tớ đều nhờ có cậu đấy.”
“Tớ cũng nhớ,” chiếc bút chì tiếp lời, “Cậu còn dùng tớ để vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh, những ngôi nhà mơ ước. Mỗi khi cậu vẽ, tớ cảm thấy mình như được sống trong một thế giới khác.”
“Cậu biết không,” chiếc bút chì chia sẻ, “Mỗi khi cậu cầm tớ lên để viết, tớ cảm thấy mình như đang được sống một cuộc đời mới. Tớ được đi đến những nơi xa xôi, gặp gỡ những người bạn mới, và khám phá những điều kỳ diệu.”
Chúng tôi trò chuyện rất lâu. Chiếc bút chì kể cho tôi nghe về những câu chuyện thú vị mà nó đã trải qua, về những cuốn sách mà nó đã được chạm vào. Tôi lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc. Chiếc bút chì nhỏ bé này đã mang đến cho tôi những bài học ý nghĩa về cuộc sống. Nó đã dạy tôi rằng, ngay cả những vật dụng nhỏ bé nhất cũng có thể chứa đựng những điều kỳ diệu. Nó cũng dạy tôi rằng, mỗi chúng ta đều có một sứ mệnh riêng, và chúng ta có thể làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn bằng những điều nhỏ nhặt nhất.
Còn tôi, tôi chia sẻ với nó về những ước mơ, những hoài bão của mình. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng, chiếc bút chì không chỉ là một vật dụng học tập, mà còn là một người bạn tâm giao luôn lắng nghe và chia sẻ với tôi. Tôi hứa với nó sẽ giữ gìn nó cẩn thận và sẽ không bao giờ lãng phí bất kỳ một nét vẽ nào. Khi tiếng chuông báo hiệu giờ cơm vang lên, tôi luyến tiếc rời khỏi bàn học. Chiếc bút chì vẫn nằm yên đó, như đang chờ đợi tôi quay lại. Tôi biết rằng, cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ còn tiếp tục, và sẽ còn rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi tôi khám phá.
Cuộc trò chuyện với chiếc bút chì đã khơi gợi trong tôi một cảm xúc thật đặc biệt, như thể một cánh cửa mới vừa hé mở, dẫn tôi đến một thế giới đầy màu sắc và kỳ diệu. Tôi cảm thấy ngạc nhiên trước những câu chuyện mà chiếc bút chì kể, xúc động trước tình cảm mà nó dành cho tôi, và trân trọng những bài học ý nghĩa mà nó mang lại. Chiếc bút chì đã nhắc tôi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi nhớ lại những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, chiếc bút chì là người bạn đồng hành không thể thiếu. Nó đã chứng kiến những nỗ lực của tôi, những thất bại và cả những thành công. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng, chính những trải nghiệm đó đã giúp tôi trưởng thành và trở thành con người như ngày hôm nay. Liệu có phải mọi vật xung quanh chúng ta đều có một linh hồn, đều có những câu chuyện để kể? Và liệu chúng ta có đang lắng nghe những câu chuyện đó hay không? Câu hỏi này đã thôi thúc tôi suy ngẫm về mối quan hệ giữa con người và vạn vật. Chúng ta thường quá bận rộn với cuộc sống hằng ngày mà quên đi rằng, mọi thứ xung quanh đều có giá trị và ý nghĩa riêng.
3.2 Mẫu 2: Cuộc trò chuyện với chiếc điện thoại di động.
Chiếc điện thoại thông minh đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Chiếc điện thoại của tôi, với lớp vỏ bóng loáng và màn hình sắc nét, nó như một cánh cửa thần kỳ, đưa tôi đến những vùng đất mới, gặp gỡ những người bạn từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng đằng sau lớp vỏ bóng loáng ấy, tôi có cảm giác như đang giấu một bí mật nào đó, một bí mật mà tôi chưa từng khám phá hết. Có những lúc, tôi cảm thấy như chiếc điện thoại hiểu tôi hơn bất cứ ai khác.
Chiếc điện thoại của tôi là một người bạn đồng hành không thể thiếu. Nó có màu xanh lá cây bạc hà, một màu sắc dịu mắt và mang lại cảm giác thư thái mỗi khi tôi cầm trên tay. Màn hình OLED lớn, hiển thị hình ảnh vô cùng sống động, đặc biệt là khi tôi xem những bộ phim hoạt hình yêu thích. Tôi đã dán một miếng dán hình chú mèo Hello Kitty đáng yêu ở mặt sau, và cài đặt một bộ giao diện riêng với tông màu hồng pastel thật ngọt ngào. Mỗi ngày, tôi và chiếc điện thoại cùng nhau trải qua biết bao nhiêu điều thú vị. Tôi dùng nó để nghe nhạc, xem phim, chơi game, lướt mạng xã hội và gọi điện video cho bạn bè ở xa. Có lần, tôi đã vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống hồ bơi. Tôi lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng thật kỳ diệu, sau khi lau khô, chiếc điện thoại vẫn hoạt động bình thường.
Một buổi tối, khi căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình điện thoại, tôi nằm trên giường, đắm chìm trong những suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên, một ý tưởng kỳ lạ nảy ra trong đầu: “Liệu chiếc điện thoại có thể nói chuyện được không nhỉ?” Với một chút tò mò, tôi hỏi to: “Này điện thoại, cậu có nghe tớ nói không?” Đáng ngạc nhiên thay, một giọng nói nhỏ nhắn vang lên từ loa ngoài: “Tất nhiên là tớ nghe thấy rồi! Cậu nghĩ tớ là đồ vật vô tri à?”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chẳng lẽ chiếc điện thoại thông minh này... nó có... có linh hồn? Tôi hỏi tiếp: "Cậu có thể kể cho tớ nghe về những gì cậu đã trải qua không?" Chiếc điện thoại trầm ngâm một lát, giọng nói trở nên ấm áp hơn: "Tớ đã lưu giữ từng khoảnh khắc của cậu, từ những nụ cười hồn nhiên tuổi thơ đến những nỗi buồn sâu thẳm. Tớ biết cậu thích màu xanh dương, sợ bóng tối, và mơ ước trở thành một nhà thiết kế thời trang. Tớ cũng biết cậu đang lo lắng về bài kiểm tra ngày mai, nhưng đừng lo, cậu sẽ làm được mà.” Chiếc điện thoại trầm ngâm một lát rồi kể tiếp: "Nhớ lần cậu đi biển, tớ đã ghi lại từng khoảnh khắc vui vẻ của cậu khi nghịch cát, khi ngắm hoàng hôn. Rồi có lần cậu bị ốm, tớ đã giúp cậu gọi điện cho mẹ và nghe mẹ an ủi cậu."
Nghe chiếc điện thoại tâm sự xong, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi chợt nhận ra rằng, chiếc điện thoại không chỉ đơn thuần là một thiết bị, mà còn là một người bạn đồng hành, luôn lắng nghe và chia sẻ những điều tôi nghĩ. Tôi hỏi: "Vậy cậu có cảm thấy cô đơn không, khi chỉ ở trong chiếc điện thoại này?" - Chiếc điện thoại đáp: "Tớ không cô đơn khi có cậu. Nhưng tớ muốn thấy cậu cười thật nhiều, không phải vì một cái video vui nào đó, mà vì những khoảnh khắc hạnh phúc bên người thân."
Tôi nghe xong cảm thấy có lỗi. Quả thật, tôi đã dành quá nhiều thời gian cho chiếc điện thoại mà quên mất việc chơi đùa với bạn bè, giúp đỡ bố mẹ. Tôi hứa với chiếc điện thoại: "Cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh tớ. Từ giờ, tớ sẽ cân bằng thời gian giữa việc sử dụng điện thoại và việc tương tác với mọi người xung quanh. Tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, bạn bè, và những hoạt động ngoài trời."
Chiếc điện thoại cười: “Tớ rất vui vì cậu đã hiểu. Hãy nhớ rằng, công nghệ chỉ là một công cụ để giúp cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn. Quan trọng nhất vẫn là những mối quan hệ giữa người với người.” Từ đó, mỗi khi cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi luôn tự nhủ phải dành thời gian cho gia đình, bạn bè. Và rồi, tôi quyết định tổ chức một buổi họp mặt nhỏ để mọi người cùng nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Trong buổi họp mặt, chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp, chia sẻ những câu chuyện vui. Không khí gia đình trở nên ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra rằng, những giây phút bên gia đình mới là những khoảnh khắc quý giá nhất trong cuộc đời. Cuộc trò chuyện với chiếc điện thoại đã giúp tôi hiểu rõ điều đó.
Liệu có ngày nào, những thiết bị điện tử sẽ trở nên thông minh hơn nữa và có thể hiểu được chúng ta một cách sâu sắc? Đó thực sự là một điều thú vị để suy ngẫm. Cuộc trò chuyện với chiếc điện thoại đã khiến em nhận ra rằng, công nghệ không chỉ là một công cụ giải trí mà còn là một người bạn đồng hành. Em sẽ cố gắng sử dụng điện thoại một cách hiệu quả và cân bằng hơn để cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
4. Kể lại kết thúc khác cho truyện ngắn em đã đọc theo sáng tạo của em.
4.1 Mẫu 1: Em muốn thay đổi kết thúc của truyện "Cô bé bán diêm". Trong truyện gốc, cô bé chết cóng một mình. Em muốn tạo ra một kết thúc ấm áp hơn, có lẽ là một bà lão tốt bụng đã nhận cô bé về nuôi."
Ngày xửa ngày xưa, trong một góc phố nhỏ hẹp của thành phố, có một cô bé bán diêm mồ côi mẹ. Cha cô, một người đàn ông nghiện rượu, thường bỏ mặc cô bé một mình. Đôi mắt to tròn của em luôn ầng ậng nước, mái tóc xơ xác bay phất phơ trong gió lạnh. Mỗi đêm, em lại lang thang trên những con phố vắng tanh, đôi chân nhỏ bé nứt nẻ vì giá rét. Để sưởi ấm, em đốt từng que diêm. Ngọn lửa le lói chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của em, vẽ nên những hình ảnh kỳ diệu. Lần này, em thấy một lò sưởi hồng rực, những ngọn lửa nhảy múa vui vẻ. Lần khác, em nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn với con gà tây thơm lừng và những món quà Noel lấp lánh. Rồi bà em hiện ra, đôi mắt hiền từ nhìn em âu yếm: “Cháu ngoan của bà, đến với bà đi!”. Tim em thổn thức, ước gì những hình ảnh ấy là thật. Nhưng khi que diêm tàn, mọi thứ lại trở về hiện thực, để lại trong lòng em nỗi buồn sâu thẳm.
Một đêm tuyết rơi trắng xóa, cô bé lạc vào một con hẻm nhỏ. Co ro trong góc tường, em run rẩy vì lạnh. Bỗng, một bóng dáng hiện ra. Đó là một bà lão tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ. Thấy em run rẩy, bà lão bế em vào ngôi nhà nhỏ của mình. Ngôi nhà của bà lão nhỏ bé nhưng ấm cúng như một chiếc tổ. Bên lò sưởi bập bùng lửa, một chiếc ghế bành êm ái bọc nhung đỏ mời gọi. Trên tường, những bức tranh phong cảnh mùa đông khiến căn phòng trở nên sinh động. Mùi bánh quy gừng thơm lừng lan tỏa khắp không gian, hòa quyện với mùi gỗ cháy của lò sưởi. Bà lão pha cho cô bé một cốc sữa nóng, rồi đặt vào tay em một chiếc bánh quy hình ngôi sao. Cô bé ngắm nhìn chiếc bánh quy, lòng tràn đầy hạnh phúc. Em chưa bao giờ cảm thấy ấm áp và được yêu thương đến thế.
Sau khi ăn tối, bà lão đưa cô bé lên căn phòng nhỏ trên gác. Chiếc giường gỗ được trải một tấm chăn bông mềm mại, thơm mùi hoa oải hương. Bên cạnh giường là một chiếc đèn ngủ hình con thỏ đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên tường treo những bức tranh vẽ các loài hoa, trông thật sinh động. Cô bé nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Căn phòng ấm áp, yên tĩnh khiến em cảm thấy vô cùng thoải mái. Em kể cho bà lão nghe về những giấc mơ kỳ diệu của mình, về những que diêm và những hình ảnh tuyệt vời đã xuất hiện. Bà lão lắng nghe, mỉm cười và xoa đầu em. "Từ nay, cháu sẽ không còn phải lo lắng nữa đâu. Ở đây, cháu sẽ có một gia đình thật sự," bà lão dịu dàng nói.
Từ đó, cô bé có một mái ấm mới. Bà lão chăm sóc cô bé như cháu ruột. Mỗi sáng thức dậy, cô bé đều được bà lão gọi dậy bằng một nụ cười ấm áp. Họ cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi dạo trong công viên. Bà lão dạy cô bé đọc, viết và kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Cô bé lớn lên khỏe mạnh, xinh đẹp và trở thành một cô gái tốt bụng, luôn biết ơn bà lão đã cứu mình. Những đêm đông giá lạnh, cô bé thường ngồi bên lò sưởi, kể lại cho bà lão nghe về những điều kỳ diệu mà em đã trải qua. Và bà lão, với đôi mắt trìu mến, luôn lắng nghe và mỉm cười hạnh phúc.
Và rồi, cô bé lớn lên, kết hôn và có một gia đình hạnh phúc. Cô bé không bao giờ quên những ngày tháng khó khăn đã qua và luôn dành tình yêu thương cho bà lão. Mỗi dịp lễ tết, cô bé đều về thăm bà lão và kể cho con cháu nghe câu chuyện về người bà tốt bụng đã cứu mình. Cô bé còn mở một cửa hàng nhỏ bán những món đồ thủ công do chính tay cô làm, và dùng một phần lợi nhuận để giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Cửa hàng của cô bé trở nên nổi tiếng khắp vùng, không chỉ vì những sản phẩm độc đáo mà còn vì tấm lòng nhân hậu của cô.
4.2 Mẫu 2: Thay đổi kết thúc truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng. Thay vì kết thúc buồn, có thể để kết thúc có hậu: Cụ Bơ-men không qua đời mà hồi phục hoàn toàn. Cả ông và Giôn-xi đều sống hạnh phúc bên nhau.
Mùa đông New York tràn ngập gió tuyết, lạnh giá đến thấu xương. Thành phố như chìm vào một giấc ngủ đông dài. Trong căn phòng nhỏ, Giôn-xi, cô họa sĩ trẻ, nằm co ro trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây thường xuân trước nhà trơ trụi lá, chỉ còn lại một chiếc lá cuối cùng bám víu vào bức tường. Gió rít từng cơn, lay động chiếc lá mong manh, khiến Giôn-xi càng thêm tuyệt vọng.
Giôn-xi nằm co ro trong chiếc chăn bông dày, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cơn sốt khiến cơ thể cô nóng ran, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Cô ho khan, tiếng ho khàn khạc vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Xiu lo lắng nhìn Giôn-xi, người bạn thân thiết của mình. Căn bệnh đã lấy đi sức sống của cô gái trẻ, khiến cô trở nên yếu ớt và bi quan. Xiu biết rằng Giôn-xi đang tuyệt vọng đến mức nào, khi cô cứ đếm từng chiếc lá rụng trên cây thường xuân trước nhà, tin rằng khi chiếc lá cuối cùng rơi, cô cũng sẽ ra đi.
Cụ Bơ-men, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt sâu thẳm, luôn ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Ông là một họa sĩ tài hoa, nhưng những bức tranh của ông chưa bao giờ được công chúng đón nhận. Cuộc sống của ông trôi qua lặng lẽ trong căn gác xép nhỏ bé, chỉ có những màu sắc và cọ vẽ làm bạn. Dù sống khép mình, cụ vẫn luôn quan tâm đến những người xung quanh, đặc biệt là hai cô gái trẻ ở căn hộ đối diện. Cụ Bơ-men dành cho Giôn-xi và Xiu một tình cảm đặc biệt. Ông thấu hiểu nỗi đau của Giôn-xi khi cô từ bỏ ý chí sống. Mỗi ngày, cụ đều dõi theo cô qua khung cửa sổ, lòng tràn đầy lo lắng. Cụ muốn làm điều gì đó để giúp cô vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, nhưng không biết phải làm thế nào. Một đêm đông giá rét, khi cơn bão tuyết quét qua thành phố, Giôn-xi càng trở nên yếu ớt. Cụ Bơ-men không thể ngồi yên. Ông quyết định ra ngoài, giữa đêm tối và mưa gió, để vẽ một chiếc lá thường xuân lên bức tường đối diện. Đôi tay run rẩy vì lạnh, nhưng cụ vẫn kiên trì từng nét vẽ. Mỗi nét vẽ như một lời khẩn cầu, một lời cầu nguyện gửi đến Giôn-xi. Mồ hôi tuôn ròng ròng, cơ thể run lên vì lạnh, nhưng cụ vẫn không bỏ cuộc. Cuối cùng, một chiếc lá thường xuân thật sống động đã hiện ra trên bức tường.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù, Giôn-xi bất ngờ nhìn thấy chiếc lá thường xuân vẫn bám chặt trên tường. Niềm tin trở lại trong cô. Cô nhận ra rằng mình không thể bỏ cuộc, không thể để chiếc lá nhỏ bé ấy chiến thắng. Từ đó, sức khỏe của Giôn-xi dần hồi phục. Xiu vui mừng báo tin này cho cụ Bơ-men. Ông rất xúc động khi biết tin Giôn-xi đã khỏe lại. Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Cụ Bơ-men bị ốm nặng. Hóa ra, trong đêm mưa gió ấy, để hoàn thành bức tranh, cụ đã bị cảm lạnh nặng và sức khỏe suy yếu nghiêm trọng.
Cơn ho dai dẳng hành hạ ông suốt ngày đêm, gương mặt tái nhợt vì sốt cao. Đôi mắt cụ trũng sâu, ánh nhìn đờ đẫn, như thể đã buông xuôi mọi hy vọng. Mỗi ngày trôi qua, Xiu và Giôn-xi đều dành hết tâm huyết chăm sóc cho cụ Bơ-men. Họ thay phiên nhau đọc sách, kể chuyện cho ông nghe, và luôn túc trực bên giường bệnh. Ban đầu, cụ Bơ-men rất yếu, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu. Nhưng rồi, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cụ bắt đầu ăn uống ngon miệng hơn, đôi mắt sáng lên, và đôi môi hé nở nụ cười. Giôn-xi sung sướng đến phát khóc khi thấy cụ Bơ-men dần lấy lại sức khỏe. Một buổi sáng, khi ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, cụ Bơ-men đã ngồi dậy khỏi giường. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười và nói: "Mình cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi đấy, các cháu ạ. Cảm ơn các cháu đã chăm sóc mình".
Ánh nắng ban mai tràn ngập căn phòng nhỏ, đánh thức Giôn-xi khỏi giấc ngủ. Cô ngồi dậy, đôi mắt sáng rỡ nhìn ra khung cửa sổ. Căn bệnh đã qua đi, nhường chỗ cho một cuộc sống mới tràn đầy màu sắc. Giôn-xi lại được đắm mình trong thế giới của hội họa. Cụ Bơ-men, người bạn già, luôn ở bên cạnh cô, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau chia sẻ những cảm xúc về cuộc sống. Cụ kể cho Giôn-xi nghe về những kinh nghiệm quý báu của mình, truyền dạy cho cô những kỹ thuật vẽ tinh tế. Giôn-xi và cụ Bơ-men đã cùng nhau vẽ một bức chân dung của chính họ. Trong bức tranh, họ đang cùng nhau ngồi vẽ, ánh mắt hướng về phía trước, chứa đựng niềm tin và hy vọng. Bên cạnh họ là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có những cây bút màu và một cuốn sổ phác thảo. Bức tranh không chỉ đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là một lời hứa về một tương lai tươi sáng, nơi họ sẽ luôn đồng hành cùng nhau.
Xiu, với trái tim ấm áp, luôn chăm sóc và động viên hai người bạn. Cô cũng bắt đầu vẽ tranh, những bức tranh mang đậm phong cách riêng của cô. Cả ba người cùng nhau tạo nên một xưởng vẽ nhỏ, nơi họ thỏa sức sáng tạo, nơi tình bạn và nghệ thuật hòa quyện vào nhau. Những bức tranh của họ, với những gam màu tươi sáng, thể hiện niềm vui sống, tình yêu cuộc đời, đã mang đến niềm hạnh phúc cho rất nhiều người. Cuộc sống của ba người bạn dần trở nên ổn định và hạnh phúc. Họ cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau vượt qua khó khăn và cùng nhau mơ về một tương lai tươi sáng.
Một buổi chiều đẹp trời, Giôn-xi, Xiu và cụ Bơ-men cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên. Họ ngắm nhìn những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm. Giôn-xi quay sang cụ Bơ-men và nói: "Cảm ơn ông đã vẽ cho cháu chiếc lá ấy, cụ ạ. Nhờ nó mà cháu đã có thể sống tiếp." Cụ Bơ-men mỉm cười và nói: "Cháu mới là người đã cứu ông đấy. Chính cháu đã cho ông động lực để sống." Tương lai phía trước đang rộng mở với ba người bạn. Họ sẽ cùng nhau tạo nên những điều kỳ diệu, sẽ cùng nhau viết tiếp những trang sách đẹp đẽ của cuộc đời.
HỌC ONLINE CÙNG GIÁO VIÊN TOP 5 TRƯỜNG ĐIỂM QUỐC GIA
Khóa học online ĐẦU TIÊN VÀ DUY NHẤT:
⭐ Xây dựng lộ trình học cá nhân hóa, giúp con tăng 3 - 6 điểm chỉ sau 1 khóa học
⭐ Học chắc - ôn kỹ, tăng khả năng đỗ vào các trường chuyên cấp 2, cấp 3
⭐ Chọn thầy cô, lớp, môn học theo mong muốn và thời gian biểu cá nhân
⭐ Tương tác trực tiếp hai chiều cùng thầy cô, hỗ trợ con 24/7
⭐ Học lý thuyết đi đôi với thực hành, kết hợp chơi và học giúp con học hiệu quả
⭐ Công nghệ AI cảnh báo học tập tân tiến, giúp con tập trung học tập
⭐ Tặng full bộ tài liệu độc quyền trong quá trình học tập được biên soạn bởi các thầy cô TOP 5 trường điểm quốc gia
Trải nghiệm khóa học DUO hoàn toàn miễn phí ngay!!
Trên đây VUIHOC đã cùng các bạn Soạn bài Kể một câu chuyện tưởng tượng Văn 9 tập 2 kết nối tri thức. Bài viết này sẽ giúp bạn tự tin hơn trong việc xây dựng nhân vật, cốt truyện và thể hiện phong cách viết riêng của mình. Để học nhiều hơn các kiến thức của các môn học thì các em hãy nhanh tay truy cập và website vuihoc.vn hoặc đăng ký khoá học với các thầy cô giáo của VUIHOC ngay bây giờ nhé!
>> Mời bạn tham khảo thêm: